У нас вы можете посмотреть бесплатно Câu chuyện Nhân Quả: Mối Tình Sâu Đậm Của Cô Gái Bị Chính Người Chị Mưu Mô Cướp Lấy và Cái Kết Đắng. или скачать в максимальном доступном качестве, видео которое было загружено на ютуб. Для загрузки выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием видео, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru
Phủ Phú Lâm từng là vùng đất phồn thịnh bậc nhất, nơi nhà họ Đặng nắm giữ cả của cải lẫn thanh danh. Người đời tin rằng phúc đức ba đời tích lũy đã giúp gia tộc ấy hưng vượng, nhưng chính trong sự giàu sang ấy lại ẩn chứa một mầm họa lớn lao – lòng tham vượt quá giới hạn của luân thường. Nhà họ Đặng có hai người con gái. Người chị cả, Đặng Thị Vân, xinh đẹp, sắc sảo và đầy quyền lực; người em út, Đặng Thị Thảo, dịu dàng, thuần khiết như đóa lan khuất gió. Trái tim Thảo chỉ dành cho Nguyễn Sinh – một thư sinh nghèo nhưng chính trực, sống bằng chữ nghĩa và khát vọng vươn lên bằng con đường học vấn. Tình cảm của họ trong trẻo, lặng lẽ, không màng lợi danh, được gửi gắm qua những buổi gặp gỡ kín đáo và chiếc khăn tay thêu đôi chim én như lời hẹn ước trăm năm. Nhưng chính khoảnh khắc ấy đã lọt vào mắt Đặng Thị Vân. Từ niệm ghen tuông ban đầu, nàng nảy sinh một quyết định tàn nhẫn: cướp đoạt duyên phận của em gái. Khi lòng tham vừa khởi, trời đất đã phát đi điềm báo bằng cơn gió ngược lạ lùng, báo hiệu trật tự đạo lý sắp bị đảo lộn. Vân không dùng bạo lực, mà dùng mưu sâu. Nàng gieo nghi ngờ vào lòng Nguyễn Sinh, khiến chàng lo sợ mình không đủ khả năng cho Thảo một tương lai. Với Thảo, nàng gieo nỗi bất an về lòng người đổi thay khi công danh tới. Khi sợi tơ hồng đã rạn nứt, Vân tung đòn quyết định: dùng bạc trắng và quyền thế ép Nguyễn Sinh chọn con đường danh lợi, đồng thời giả bút tích viết thư đoạn tuyệt, đẩy Thảo vào tuyệt vọng. Ngày hỷ sự của Vân và Sinh diễn ra trong điềm trời u ám, thì bên bờ sông cũ, Thảo lặng lẽ gieo mình xuống nước, trả lại duyên phận cho trời. Cái chết oan khuất ấy trở thành mốc khởi đầu cho nghiệp báo không thể tránh khỏi. Gia phả nhà họ Đặng tự loang mực đen, như máu thấm vào từng trang phúc đức. Vân có được chồng nhưng mất ngủ yên, sống trong ám ảnh hồn Thảo hiện về hỏi tội. Nguyễn Sinh đỗ đạt, nhưng công danh lận đận, tâm trí giày vò bởi dằn vặt và hối hận. Con trai họ sinh ra ốm yếu, gia đạo lục đục. Cơ nghiệp họ Đặng suy tàn nhanh chóng, của cải tiêu tán, phúc lộc cạn kiệt. Cuối cùng, trong một đêm mưa bão, Vân phát điên, lao ra bờ sông năm xưa và bị dòng nước cuốn đi – chết đúng nơi em gái đã chết, khép lại vòng nhân quả nghiệt ngã. Nhà họ Đặng hoàn toàn sụp đổ, Nguyễn Sinh bị bãi quan, sống cô độc đến cuối đời. Dân Phú Lâm lập một ngôi miếu nhỏ thờ Đặng Thị Thảo bên bờ sông. Nơi ấy nước luôn trong, cỏ cây xanh tốt, như minh chứng rằng linh hồn trong sạch vẫn được đất trời che chở. Trên bia đá, người đời khắc lời răn: duyên không phải thứ có thể cưỡng đoạt, hại người thân là tội sâu nhất, và một niệm mưu mô có thể đổi lấy cả đời bất an. Bi kịch Phú Lâm trở thành lời cảnh tỉnh truyền đời: cướp được duyên chưa chắc giữ được phúc, và khi con người dám đoạt mệnh người khác để thỏa tham vọng, thứ họ nhận lại chỉ là khổ đau không lối thoát.