Русские видео

Сейчас в тренде

Иностранные видео


Скачать с ютуб Hồi ký: Bốn mươi năm nói láo (Tập 1) | Duy Ly đọc truyện в хорошем качестве

Hồi ký: Bốn mươi năm nói láo (Tập 1) | Duy Ly đọc truyện 10 месяцев назад


Если кнопки скачивания не загрузились НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru



Hồi ký: Bốn mươi năm nói láo (Tập 1) | Duy Ly đọc truyện

Duy Ly đọc truyện là kênh đọc những truyện chọn lọc, hay nhất được thể hiện qua giọng đọc của Duy Ly. Hãy nhấn Đăng ký (Subscribe) và comment để ủng hộ kênh nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều! ================================================ ★ Channel:    / duylydoctruyen   ★ Website: https://truyenngan.net ★ Email liên hệ: [email protected] ★ FB Duy Ly:   / duyly183   ================================================ © Bản quyền thuộc về Duy Ly đọc truyện. © Copyright by Duy Ly doc truyen Channel | Do not Reup. ================================================ #duylydoctruyen#duyly Hồi ký: Bốn mươi năm nói láo (Tập 1) | Duy Ly đọc truyện Bồ Tùng Linh, tác giả Liêu Trai Chí Dị, mở đầu tập truyện bất hủ bằng bốn câu thơ trên, đã cho người ta hé thấy ông lấy làm vinh dự làm nghề nói láo, không coi thiên hạ ra gì. Ờ, nói láo đấy, nghe láo đấy, thử hỏi đã chết ai chưa? Họ Bồ hơn thiên hạ về chỗ đó: dám nhận huỵch toẹt ngay là mình "nói láo", mình ưa "nói láo", "nói láo" nói lếu như thế còn hơn là nói chuyện đời: xấu quá. Bây giờ, người ta gọi nghề làm báo là nghề nói láo ăn tiền. Kẻ viết bài này ngã vào nghề đó đã lâu, hôm nay, ngồi giở lại cuốn sổ ký ức của mình, xin nhận ngay là mình làm nghề "nói láo". Vì thế tác giả lấy đầu đề tập ký ức là "Bốn Mươi Năm Nói Láo" chớ không dám đề là "Bốn Mươi Năm Làm Báo", vì tác giả nhận thấy rằng "nói láo" là một cái vinh dự, làm nghề "nói láo" là làm một nghề đặc biệt ít ai dám đem ra khoe khoang. Thực vậy, đa số các nhà làm báo bây giờ nghe thấy danh từ "làm báo nói láo ăn tiền" ngoài mặt thì có vẻ bất cần, nhưng thâm tâm thì hơi giận: tại sao làm một cái nghề cao quý như nghề báo, tại sao lãnh một cái sứ mạng nghiêm trọng là hướng dẫn dư luận, tại sao phụng sự một quyền lực lớn mạnh vào bực thứ tư trên trái đất này mà có người dám bảo là làm nghề "nói láo"? Thú thực có lắm lúc tôi cũng tưởng là tôi oai, mà nghề tôi là nghề ghê gớm thực; nhưng gặp lúc mây chiều gió sớm, mình rất thành thực với lòng, tôi cảm thấy rằng nghĩ như vậy, chỉ là mình tự dối mình. Để lòng lên bàn tay, tôi chỉ thấy tôi là một anh nói láo trường kỳ, nói láo vô tội vạ, nói láo ra tiền, để kết cục đến bây giờ mang lấy cái nghiệp vào thân, không sao gỡ được, đành là cứ phải tiếp tục nói láo cho đến chết - vì tôi biết chắc sẽ không thể nào thoát được hai bàn tay sắt bọc nhung của bà chúa báo. Ngay khi bắt đầu làm cái nghề điêu đứng này, có phải tôi đã nghe thấy các bậc đàn anh lập đi lập lại câu nói của Jules Janin: "Nghề báo đưa người ta đi đến bất cứ đâu - miễn là thoát được nó ra"?

Comments