У нас вы можете посмотреть бесплатно [FULL] HOÀNG THƯỢNG MẤT TRÍ NHỚ RỒI - Tiểu Tinh Linh Audio или скачать в максимальном доступном качестве, видео которое было загружено на ютуб. Для загрузки выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием видео, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru
#truyenaudio #truyenfull 🔥Xem thêm tuyển tập truyện full khác tại đây: / @tieu-tinhlinh TRUYỆN: HOÀNG THƯỢNG MẤT TRÍ NHỚ RỒI - ĐÃ HOÀN 👉 𝑽𝒂̆𝒏 𝒂́𝒏: Khi ta vội vàng tới điện Cần Chính thì chỉ nghe tiếng phụ thân và hoàng thượng đang tranh cãi. Từ nhỏ tới lớn, ta chưa bao giờ thấy phụ thân nổi giận đến thế: “Đã bảo người đừng có múa nhào lộn, thế mà chẳng nghe! Giờ thì hay rồi, tự biến mình thành kẻ ngốc.” “Còn nói là muốn dùng trò này để dỗ…” Lý Cảnh Nghiệp ngồi trên long ỷ, trên trán vẫn còn hằn vết đỏ mới va phải, thần sắc còn mông lung. Một lúc sau hắn mới hoàn hồn, lập tức cắt ngang lời phụ thân: “Trẫm ư? Đường đường là thiên tử, lại vì một nữ nhân mà biểu diễn nhào lộn? Nói ra thiên hạ có ai tin?” Phụ thân liếc hắn, giọng có chút châm biếm: “Quả thực không ai dám tin, chỉ có ngài dám làm. Nếu không phải ta cản, e rằng vừa rồi ngài còn định dập đầu với ta nữa.” Lý Cảnh Nghiệp trừng lớn mắt, như chẳng thể tin nổi: “Sao khanh không nói thẳng rằng khanh chính là thân phụ của trẫm cho rồi?” Phụ thân trầm mặc một thoáng: “Thân phụ thì không, cùng lắm là nhạc phụ.” Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Lý Cảnh Nghiệp là: “Người đâu, đem kẻ lừa đảo… khụ, kẻ điên này đuổi ra khỏi Cần Chính điện!” Thái giám hai bên sợ run, quỳ xuống dập đầu can gián: “…Hoàng, Hoàng thượng, Thừa tướng quả thật là phụ thân của Hoàng hậu. Người… người không còn nhớ gì sao?” Lý Cảnh Nghiệp lập tức bùng nổ: “Trẫm sao có thể lập nữ nhi của lão hồ ly này làm Hoàng hậu!? Hay là hắn bức ép trẫm?” “Không đúng, trẫm có Hoàng hậu từ bao giờ?” Lời vừa dứt, phụ thân ta giận đến mức mấy sợi râu lưa thưa cũng dựng đứng cả lên, giọng điệu chua cay: “Chẳng hay là ai kia, khi ta không chịu gả nữ nhi, thì ngày nào cũng lôi Ngự sử đến trước mặt ta mà diễn trò lấy ngực đập vỡ đá.” “Hừ, còn dám tự xưng thiên tử. Giang sơn này vững là nhờ nền móng của tiên hoàng để lại cả đấy.” Nhưng Lý Cảnh Nghiệp vẫn chẳng tin: “Có phải khanh còn ghi hận chuyện thuở nhỏ trẫm cắt trụi râu của khanh rồi dán lên đỉnh đầu trọc không? Nên mới để nữ nhi khanh thành Hoàng hậu… Không được, trẫm phải phế hậu!” Lời “phế hậu” kia vừa thốt ra, bước chân ta khựng lại. Cây trâm vàng cài trên tóc, bởi vì động tác của ta mà khẽ rung lên, tựa như thay ta cất lên tiếng oán thán. Nỗi lo lắng vốn đè nén nơi lồng ngực phút chốc hóa thành tủi hờn, dâng tràn nơi hốc mắt. Lệ như chuỗi châu đứt đoạn, lặng lẽ tuôn rơi. Bộ dạng chật vật ấy vừa hay lọt thẳng vào mắt Lý Cảnh Nghiệp khi hắn nghe động mà ngẩng đầu lên. Điện ngọc rộng lớn lặng đi một thoáng, sau đó chỉ còn tiếng hắn hít sâu đầy kinh ngạc. Hắn nhìn ta chằm chằm. Đôi mắt thường ngày thâm sâu khó lường trước mặt triều thần, nay lại tròn xoe sáng rực. Dung mạo tuấn mỹ uy nghiêm kia, giờ phút này lại phảng phất một nét ngốc nghếch. Ngay lúc phụ thân ta tức đến mức râu sắp dựng lên lần nữa, chuẩn bị quở mắng, Lý Cảnh Nghiệp bỗng đập mạnh tay lên long ỷ, lớn tiếng tuyên bố: “Cô gái này, tốt lắm! Trẫm muốn lập nàng làm Hoàng hậu!” 👉 𝑻𝒂𝒈: Cổ Đại, Cung Đình, Ngôn Tình, HE 👉 𝑪𝒐𝒑𝒚𝒓𝒊𝒈𝒉𝒕: Tôi Không Sở Hữu Tất Cả Các Tư Liệu Trong Video Mà Tuân Thủ Luật Bản Quyền Và Sử Dụng Hợp Lý Luật Fair Use (https://www.youtube.com/yt/copyright/)