У нас вы можете посмотреть бесплатно Săn Thú Rừng Cải Thiện: Những Câu Chuyện Huyền Thoại Của Lính K! или скачать в максимальном доступном качестве, видео которое было загружено на ютуб. Для загрузки выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием видео, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru
Trong những ngày tháng khốc liệt của năm 1981, khi ánh nắng Tết Tây vừa ló dạng, những người lính trẻ Việt Nam bước vào hành trình đẫm máu trên chiến trường Campuchia. Thanh xuân của họ như ngọn gió bất khuất, thổi qua rừng sâu, nơi mỗi bước chân là một thử thách sinh tử, mỗi khoảnh khắc là một bản anh hùng ca viết bằng mồ hôi, nước mắt và máu. Ngày mùng Một tháng Giêng, lệnh từ cán bộ vang như sấm: “Địch phát hiện dấu vết! Mang hết vũ khí, không để lại gì!”. Cả đơn vị vội vàng di chuyển, xuyên qua rừng rậm, cấm nghỉ ngơi, cấm trở về muộn. Tôi và Sơn Ba Tai, cùng một đồng chí khác, được giao nhiệm vụ chặn hậu, rà soát từng bụi cây, lối mòn để tìm mìn hay bẫy của quân Pol Pot. Ở cứ điểm, tiểu đoàn bốn luôn sẵn lựu đạn M67 cài trước đội hình, như lá chắn bảo vệ đồng đội khỏi nguy cơ bất ngờ. Những quả lựu đạn ấy không chỉ là vũ khí, mà còn là biểu tượng của sự cảnh giác, giúp anh em yên tâm sau những giờ phút căng thẳng. Nhưng chiến trường không chỉ có súng đạn. Đêm đen, lính tiền tiêu phải uống ngụm nước tỉnh táo, năn nỉ đồng đội gỡ lựu đạn để săn thú rừng, chia phần thịt gọi là “lệ phí”. Đơn giản, nhưng đậm chất lính. Lính ta sáng tạo những kiểu cài mìn tinh vi khiến kẻ thù khiếp sợ: “liên hoàn kế” với hai quả mìn răng ngang nối bằng dây diê mìn, chỉ cần chạm là nổ tung màn đêm; hay “kế dắt dê” với mìn trên cây, khiến kẻ thù không kịp trở tay. Hàng chục kiểu cài mìn, mỗi kiểu là một tuyệt kỹ chết chóc, được truyền dạy bởi những “giáo sư” từ sư đoàn 339. Hai sinh viên từ tiểu đoàn B, dù quen vận động, vẫn toát mồ hôi khi học cách cài mìn chốt chặn, nhận ra mình còn non nớt trước sự khốc liệt của chiến trường. Tiệc năm mới đạm bạc nhưng ấm áp, với nồi canh xuông lá bứa cay xè, hai gói mì tôm cuối cùng, và ớt tươi chất đầy túi cóc. Măng, dâu da, ớt – những thứ tưởng tầm thường trở thành bài thuốc chống sốt rét, được lính truyền miệng áp dụng. Sơn Ba Tai, tham ăn, khuấy mì chóng mặt, khiến anh em ngứa mắt. Bữa cơm chiều diễn ra trong sương mù dày đặc, vị cay xộc mũi, xé họng. Bóng tối mùa khô buông nhanh, gió Tây mang hơi nước từ biển vào rừng, ngưng đọng trên lá, rơi lộp bộp như mưa nhỏ. Đêm khuya, cái lạnh thấu xương. Anh Hoạch gạt than xuống gầm lán, ngồi bó gối, mắt trông xa xăm vào màn đêm. Tôi kéo chăn mỏng, nép sát anh Kì, cảm nhận hơi ấm đồng đội giữa cái lạnh cắt da. Thằng Quan, nhận thư đồng hương từ An Giang, hẹn về sớm để sang đại đội công binh. Chiều hôm sau, Quan đã ngồi sẵn, ríu rít kể chuyện quê. Xã cậu và đồng đội cách nhau chục cây số, xa như “mấy tầm đại bác”, nhưng tình đồng hương khiến họ quấn quýt. Ánh nắng chiều rực rỡ, chiếu sáng hàng rào gỗ kiên cố, cao ngất, dựng như cổng thành thời trung cổ. Tôi thắc mắc: “Hàng rào này để làm gì?” Câu trả lời khiến lòng nặng trĩu: “Đây là nghĩa trang liệt sĩ. Đi nhanh, kẻo ăn cối!” Đại đội công binh, chuyên đào hầm, bố trí mìn, chôn cất tử sĩ, đối mặt với số liệt sĩ vì sốt rét ngang ngửa hy sinh vì đạn. Nghĩa trang ban đầu không rào, bị thú rừng đào bới. Hàng rào dựng lên, nhưng quân Pol Pot, được không quân chỉ điểm, nhầm đó là căn cứ, liên tục giã cối, khiến mồ mả liệt sĩ bị quật tung. Chuyện chưa dừng lại, còn những bí mật nào ẩn sau những trận đánh ác liệt với Pol Pot? Những người lính ấy đã đối mặt với hiểm nguy ra sao để bảo vệ mảnh đất này? #KyUcChienTruong #ChienTranhCampuchia #LinhVietNam #PolPot #TinhDongDoi #TetBienGioi #NghiaTrangLietSi #ChienTranhKhocLiet #SuSongGianKho #HaoHungDanToc"