У нас вы можете посмотреть бесплатно Cuối con đường đơn chiếc” - Đinh Thị Thu Vân - Ngâm thơ Phan Thanh Vân или скачать в максимальном доступном качестве, видео которое было загружено на ютуб. Для загрузки выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием видео, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru
Cuối con đường đơn chiếc Thơ đinh Thị Thu Vân Đừng dối em, anh có một trái tim biết khóc Một trái tim khao khát vỗ về Trái tim non trái tim mềm quá thể Trước em mà, sao nỡ giấu che đi? Anh dối em, em nhầm lẫn thì sao Ai chia sẻ khoảng đời riêng gió bão Anh yêu dấu, khép làm chi cánh cửa Ngõ đời anh, em đứng đợi lâu rồi Ngõ đời anh xao xác lá vàng rơi Em đứng đợi bao mùa, không dám nhặt Lá xanh cho người, về với em lá úa Lá bây giờ lá của em chưa? Của em chưa nỗi buồn sâu đáy mắt Câu thơ bay trong giấc ngủ chập chờn Của em chưa ngọt ngào anh đánh mất Những trưa chiều hoang lạnh lắm cô đơn? Anh của em chưa - câu hỏi đắng tâm hồn Em đơn chiếc vỗ về em mấy bận Ôi hạnh phúc dẫu phía nào xa thẳm Cuối con đường tìm kiếm, vẫn còn anh! Cuối con đường đơn chiếc, em tin Anh sẽ đợi chờ em, sâu đáy mắt Anh sẽ đợi chờ em, trái tim non biết khóc Xao xác lá vàng em nhặt giữ riêng em. Lần đầu tiên đọc bài thơ “ Cuối con đường đơn chiếc” của nhà thơ Đinh Thị Thu Vân, in trên báo Văn Nghệ (vào khoảng 1983), cảm nhận của tôi, đây là một bài thơ rất buồn. Cảm xúc xuyên suốt bài thơ là nỗi buồn mênh mang, thăm thẳm. Nhân vật trữ tình trong bài thơ là một phụ nữ có một tình yêu say đắm, thiết tha, nồng hậu và một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu của mình… Lúc đó tôi là một sinh viên văn khoa năm thứ 3, còn rất trẻ và lại đang thời kỳ “cảm nắng”, chưa có nhiều trải nghiệm nhiều về những nỗi buồn trong cuộc sống và tình yêu, vì thế nỗi niềm nhà thơ chia sẻ trong bài thơ này, thú thực tôi chưa cảm nhận được sâu sắc lắm…chỉ biết rằng, đọc xong bài thơ thấy rất thương. Thương cho người con gái, thương cho một mối tình thơ không hiểu vì lý do gì đó mà họ chưa thể đến được với nhau…và nỗi buồn thương, tiếng lòng tha thiết của người con gái ấy cứ mang mang, ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ… Có thể có người sẽ cho rằng, cô gái trong bài thơ này “luỵ tình” quá. Không việc gì phải yêu và đặt trọn niềm tin, hi vọng vào một người không dám mở lòng với mình. Tôi không nghĩ vậy. Ai đã từng yêu hết mình, từng có lúc bị cơn sang chấn tinh thần của tình yêu đơn phương hành hạ mới hiểu được những gì tàn khốc, buồn thảm, bẽ bàng nhất mà người con gái đang phải trải qua. Đau buồn là vậy nhưng ta không hề tìm thấy bất kỳ một sự trách móc, hờn dỗi nào của người con gái mà vượt lên tất cả đó là một tình yêu “quên mình”, mãnh liệt , bao dung, vô điều kiện. Tình yêu đích thực phải là như vậy. Nỗi buồn của cô gái là có thật nhưng không phải là biểu hiện của sự yếu đuối, uỷ mị mà trái lại, nỗi buồn này toát lên vẻ đẹp của sự quyết liệt theo đuổi tình yêu đến tận cùng. Tôi đã đọc ở đâu đó, người ta viết rằng, nỗi buồn là phần sâu thẳm của đời sống tinh thần, là cảm giác người căn bản nhất trong mỗi con người. Nỗi buồn này chính là sức mạnh sưởi ấm nội tâm con người… làm nên vẻ đẹp của bài thơ. Nỗi buồn này có thể dẫn dắt ta khám phá những tầng sâu kín nhất của tâm hồn mà hạnh phúc có thể không bao giờ chạm đến. #phanthanhvân #vânhátthơ #phanthanhvânngâmthơ