У нас вы можете посмотреть бесплатно Câu Chuyện Nhân Quả: Hoạ từ Miệng Mà Ra, Gã Đàn Ông Gánh Phải Tội Lớn Khi VU KHỐNG Cho Nhà Sư Đức Độ или скачать в максимальном доступном качестве, видео которое было загружено на ютуб. Для загрузки выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием видео, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru
Dưới chân núi Thiên Thai, nơi mây trắng quấn quýt quanh năm, ngôi cổ tự Thanh Vân hiện hữu như một điểm tựa tinh thần của cả vùng đất. Ngôi chùa rêu phong, trầm mặc ấy không chỉ là nơi thờ Phật, mà còn là biểu tượng của sự thanh tịnh, công bằng và niềm tin mà dân làng gửi gắm qua nhiều thế hệ. Trật tự của mảnh đất này được gìn giữ bởi sự vững chãi của núi non và đức hạnh của vị sư trụ trì – sư Trí Viên. Sư Trí Viên sống một đời khổ hạnh, thanh bạch. Ngài không giữ tiền bạc, không màng danh lợi, ăn rau cháo qua ngày, dành trọn thời gian tụng kinh, giúp dân và chăm lo việc chung. Mọi tiền công đức đều được ghi chép minh bạch, sử dụng cho những việc ích làng ích nước. Chính sự trong sạch ấy khiến dân làng một lòng kính trọng, xem ngài như trụ cột đạo đức của vùng Thiên Thai. Trái ngược với hình ảnh ấy là Ngô Xảo – một kẻ nghèo cả vật chất lẫn tâm hồn. Hắn lười biếng, đố kỵ và sống bằng miệng lưỡi xảo trá hơn là lao động. Thấy sư Trí Viên được tôn kính, hắn sinh lòng ganh ghét. Trong mắt hắn, sự thanh bạch của nhà sư chỉ là lớp vỏ giả tạo che giấu điều khuất tất nào đó. Lòng đố kỵ dần biến thành thù hằn, thôi thúc hắn tìm cách hạ bệ người mà cả làng tin tưởng. Cơ hội đến khi một thương nhân giàu có dâng cúng số tiền lớn cho chùa. Sư Trí Viên công khai giao toàn bộ cho dân làng quản lý, không giữ lại gì cho mình. Hành động vô tư ấy lại càng khiến Ngô Xảo cay cú. Hắn quyết định không cướp tiền, mà cướp thanh danh – thứ còn quý giá hơn cả bạc vàng. Từ những lời nói mơ hồ nơi quán nước, chợ làng, Ngô Xảo gieo rắc nghi ngờ vào lòng người. Những câu cảm thán tưởng như vô hại dần lan rộng, bị thêm thắt, biến thành lời đồn độc địa. Để củng cố dối trá, hắn còn chôn tiền dưới gốc cây bồ đề trong sân chùa, dựng nên một “bằng chứng” hữu hình cho lời vu khống. Khi bọc bạc bị phát hiện, sự im lặng nặng nề bao trùm chùa Thanh Vân. Dù sư Trí Viên bình thản khẳng định mình vô tội, ánh mắt nghi ngờ của đám đông đã che mờ niềm tin bấy lâu. Trước áp lực dư luận, dân làng buộc ngài rời chùa, sống tạm trong túp lều hoang dưới chân núi. Ngài lặng lẽ chấp nhận, không oán trách, coi đó là một thử thách trên con đường tu hành. Từ ngày Trí Viên rời đi, ngôi chùa trở nên trống rỗng. Chuông chùa nặng nề, hương khói u ám, lòng người bất an. Trong khi đó, Ngô Xảo bề ngoài đắc thắng nhưng nội tâm dần bị giày vò bởi ác mộng và tiếng thì thầm vô hình – dấu hiệu của nhân quả bắt đầu vận hành. Trong cơn say và ngông cuồng, Ngô Xảo công khai phỉ báng sư Trí Viên, thậm chí thách thức cả Phật và trời đất. Ngay khoảnh khắc ấy, mây đen kéo đến, sét đánh gãy cành bồ đề trong sân chùa. Đỉnh điểm là cảnh tượng kinh hoàng: pho tượng Phật đá trong chánh điện rỉ nước mắt. Những giọt lệ lặng lẽ chảy xuống, như lời phán xét bi thương dành cho lòng người vẩn đục. Ngô Xảo gục ngã và tỉnh lại với cái miệng méo mó, không còn nói được thành lời. Thứ vũ khí đã giúp hắn hại người nay trở thành hình phạt suốt đời. Sự thật dần được phơi bày, âm mưu bị vạch trần. Dân làng hối hận, rước sư Trí Viên trở về. Ngày ngài quay lại, trời quang mây tạnh, chồi non mọc lên từ cành bồ đề cháy sét, chuông chùa tự ngân vang như lời xác nhận của đất trời. Ngô Xảo chết trong cô độc và câm lặng. Sư Trí Viên viên tịch trong an nhiên. Câu chuyện khép lại như một lời răn sâu sắc: khẩu nghiệp nặng hơn núi, lời nói có thể cứu người nhưng cũng đủ sức hủy hoại cả một đời người. Khi lòng người mất sáng, đến cả tượng đá cũng phải đổ lệ.