У нас вы можете посмотреть бесплатно Chấn Động Chắc Chắn Điều Này Xảy Ra Với Quý Sửu 1973 Từ nay đến Tháng 11 âm lịch! Bỏ qua lỡ cả đời или скачать в максимальном доступном качестве, видео которое было загружено на ютуб. Для загрузки выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием видео, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru
Chấn động chắc chắn điều này sẽ xảy ra với Quý Sửu. Quý Sửu 1973, nếu có lúc nào đó chú ngồi lại thật yên, không làm gì cả, chỉ thở chậm và nhìn lại hơn nửa đời người, chú sẽ thấy trong lòng mình có vô vàn điều muốn nói. Nhưng kỳ lạ thay, càng muốn nói lại càng nghẹn, cuối cùng chỉ còn lắng xuống thành một tiếng thở dài rất khẽ… như thể cả cuộc đời đã quen tự nuốt mọi chuyện vào trong, quen im lặng để giữ yên cho người khác. Ở tuổi này, người ta không còn sôi nổi như trước. Không còn muốn thắng thua, không còn muốn chứng minh, không còn muốn chạy đua với ai nữa. Cái người ta thèm, thật ra đơn giản thôi: một chữ “an”. An trong lòng, an trong nhà, an trong sức khỏe. Là buổi sáng thức dậy không nghe nặng ngực bởi những khoản phải lo. Là bữa cơm có đủ mặt người thân, tiếng nói cười vừa đủ, không gồng, không diễn, không cần mạnh mẽ. Là đêm nằm xuống và ngủ một giấc thẳng, không trằn trọc vì cơm áo, vì tương lai của con cháu, vì những điều mình chưa kịp làm cho trọn. Nhưng đời đâu có đơn giản như điều mình mong. Người tuổi Quý Sửu sinh ra đã mang cái số chăm lo cho người khác nhiều hơn chính mình. Cứ như con trâu quen kéo cày, quen bước đều trên thửa ruộng đời, nắng cũng đi, mưa cũng đi, mệt cũng đi, đau cũng đi… đi riết thành quen. Cả thanh xuân, cả những năm tháng đẹp nhất của đời người, chú đã dành phần lớn để làm trụ cột, để lo cho gia đình, để đứng ở phía trước mà chắn gió, để ai cũng có chỗ dựa mà dựa vào. Có những ngày chú mệt lắm, nhưng vẫn nhẫn. Có những lần chú tổn thương, nhưng lại chọn im lặng. Có lúc buồn đến tận cùng, vậy mà vẫn cố cười, cố nói vài câu cho nhẹ nhàng để người khác khỏi phải bận tâm. Chú đã quen hy sinh nỗi buồn vào trong và giữ niềm vui cho người thân trước mặt. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng chú mạnh mẽ, tưởng chú “ổn” lắm… nhưng chỉ có chú mới biết, bên trong mình có những mảng lặng không gọi tên được, có những nỗi niệm cũ kỹ nằm im như bụi bặm trong một căn phòng ít ai bước vào. Và càng lớn tuổi, cái cảm giác cô đơn càng dễ ghé thăm. Không phải kiểu cô đơn vì không có ai bên cạnh. Mà là cái cô đơn của người đã đi qua nhiều bão tố, đã quen gánh, quen chịu, quen tự giải quyết, nên đến lúc muốn dựa một chút lại không biết dựa vào đâu. Cô đơn khi đêm xuống, soi lại sức khỏe không còn như trước, tự nhiên thấy người mình không còn bền, lòng mình cũng không còn rộng như hồi trẻ. Cô đơn khi con cái mỗi đứa một nơi, trưởng thành rồi, có cuộc sống riêng, có những bận rộn riêng; thương thì thương, nhưng ít khi ngồi lại để trò chuyện dài lâu như ngày xưa. Cô đơn khi trong lòng có chuyện, mà không biết nói với ai… nói cho ai nghe… và nếu nói rồi, liệu có ai thật sự thấu hiểu không, hay lại chỉ nhận về vài câu “thôi bỏ qua đi” nghe nhẹ như gió, nhưng lòng mình thì vẫn nặng.