У нас вы можете посмотреть бесплатно 2 - Cuộc Giáp Chiến Của F339 Và Quân Khu Tây Nam Pol Pốt / Chiến Dịch Mùa Khô 1979 или скачать в максимальном доступном качестве, видео которое было загружено на ютуб. Для загрузки выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием видео, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru
Kể chuyện đêm khuya Hồi ức lính biên giới tây nam Dưới đây là một câu chuyện cảm xúc về người lính tình nguyện Việt Nam trên chiến trường Campuchia (K): Nỗi Nhớ Quê Hương Giữa Chiến Trường K Trên một khoảng rừng thưa ven biên giới phía Tây Campuchia, giữa những ngày nắng khô rát cháy da, người lính trẻ Nguyễn Văn Hùng – quê ở Thái Bình – đang ngồi tựa lưng vào gốc cây thốt nốt cũ kỹ. Bên cạnh anh là khẩu AK đã sờn màu theo năm tháng hành quân. Xa xa, tiếng súng thỉnh thoảng lại vang lên từ những điểm chốt của quân Khmer Đỏ, nhắc nhở anh rằng chiến tranh nơi đây chưa bao giờ yên. Hùng nhập ngũ khi mới tròn 20 tuổi, rời quê hương khi mái tóc còn xanh, bàn tay còn chưa kịp cầm chắc cày cuốc hay nắm lấy tay người con gái anh thương – Thu, cô thôn nữ làng bên với đôi mắt nâu buồn. Đêm nay, như mọi đêm khác, sau ca gác, Hùng lặng lẽ mở chiếc túi vải nhỏ bên ngực áo, lấy ra bức thư nhà đã cũ, mép giấy đã ngả vàng vì mồ hôi và bụi rừng. Bức thư từ mẹ, từ hơn ba tháng trước, nét chữ run run: "Con à, ở nhà mùa này lúa đã trổ đòng, bố con vẫn chống cuốc ngoài đồng, còn mẹ thì ngóng tin con từng ngày. Thu cũng gửi lời hỏi thăm, con bé dạo này gầy đi vì nhớ mong... Con giữ sức khỏe nhé, giữ mạng sống mà trở về..." Mỗi dòng chữ như chạm thẳng vào tâm can Hùng. Anh nhớ cánh đồng làng trải dài vàng óng, nhớ từng chiều gió đưa hương rơm rạ, nhớ tiếng cười đùa của lũ trẻ trong xóm và ánh mắt e ấp của Thu dưới rặng tre đầu làng. Chiến trường K không chỉ có tiếng súng, mà còn có những cơn sốt rét hành hạ, những đêm mưa rừng lạnh buốt, những lần hành quân xuyên rừng khát khô cổ họng. Nhiều đồng đội của Hùng đã mãi mãi nằm lại ở những cánh rừng xa lạ này. Có đêm, giữa tiếng côn trùng rả rích, Hùng vẫn mơ thấy mình đang dắt xe đạp đi trên con đường làng, Thu đứng đợi nơi bến nước, mái tóc dài bay trong gió. Nhưng khi bình minh lên, khi tiếng còi tập hợp vang lên giữa cánh rừng, Hùng lại siết chặt súng, cùng đồng đội lầm lũi bước về phía trước. Anh biết, chỉ khi nào đất nước Campuchia yên bình, chỉ khi nào người dân nơi đây không còn sợ bóng đạn, thì anh và những người lính tình nguyện khác mới có thể trở về, trở về với quê hương, với mẹ, với bố, với mùa lúa chín… và với Thu. Chiến tranh còn dài, nỗi nhớ còn nặng trĩu, nhưng Hùng vẫn tin: "Một ngày nào đó, anh sẽ trở về... trở về trên con đường làng quê, dưới bầu trời miền Bắc thân yêu..."