У нас вы можете посмотреть бесплатно Tuổi Mậu Ngọ 1978 Là Người Có Phúc Có Phần, Về Già Hưởng Lộc Tổ Tiên Nếu Biết Sớm 8 Điều Này или скачать в максимальном доступном качестве, видео которое было загружено на ютуб. Для загрузки выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием видео, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса ClipSaver.ru
Tuổi Mậu Ngọ 1978 là người có phúc có phần về già hưởng lộc tổ tiên nếu biết sớm tám điều này. 48 năm cuộc đời, Mậu Ngọ 1978 anh chị đã đi qua bao nụ cười, bao nước mắt, bao dâu bể chẳng ai kể hết. Có những đêm nằm lặng giữa bóng tối mà tự hỏi: “Mình đã khổ đủ chưa? Đến bao giờ lòng mới yên?”. Cuộc đời giống như một dòng sông lớn, lúc lặng như tờ, lúc cuộn trào dữ dội, lúc phẳng lặng như gương rồi lại nổi sóng bất chợt. Ở tuổi 48 – chẳng còn trẻ để nông nổi, cũng chưa phải già để buông xuôi – chính là khoảnh khắc để dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhìn lại hành trình đã qua và mỉm cười với chính mình: “Ta đã đi được rất xa rồi”. Tuổi Mậu Ngọ 1978 mang ngọn lửa của hành Hỏa – cháy sáng, chân thành, đầy đam mê nhưng cũng dễ bị tổn thương. Người tuổi này sống giàu tình cảm, biết nghĩ cho người khác, bao dung, nhân hậu và đôi khi chính vì thế mà dễ ôm vào lòng những thiệt thòi, những điều không đáng. Phật dạy rằng khổ đau không sinh ra để đánh gục con người mà để dạy ta một điều rất quan trọng: biết buông. Buông để tâm nhẹ. Buông để lòng an. Buông để con đường phía trước mở ra rộng rãi hơn. Khi hiểu được điều này, anh chị tuổi Mậu Ngọ sẽ nhận ra một chân lý giản dị mà sâu thẳm: Bình an không nằm ở bất cứ nơi nào xa xôi mà nằm trong chính trái tim mình. Tám điều người tuổi Mậu Ngọ 1978 nên buông để tìm thấy bình yên – điều đầu tiên chính là buông quá khứ, vì quá khứ đã qua thì không thể đổi. Gần nửa đời người, anh chị đã từng trải qua những ngày tưởng không thể đứng dậy, những nỗi đau từng tưởng như sẽ theo mình cả đời. Nhưng rồi thời gian – vị thầy lớn nhất của nhân gian – nhẹ nhàng lấy đi những nông nổi của tuổi trẻ và trả lại sự bình thản, sự sâu sắc, cùng một trái tim biết hiểu, biết thương, biết cảm thông. Khi đã chạm đến tuổi 48, tài sản đáng giá nhất không phải là bao nhiêu tiền bạc đã tích lũy, không phải những thành tựu đã đạt, mà chính là khả năng buông bỏ những gì không còn thuộc về mình, để sống trọn vẹn với hiện tại, để mở lòng đón nhận những điều tốt lành còn đang chờ phía trước. Đó chính là cách mà người tuổi Mậu Ngọ tìm lại được sự an yên trong tâm và hạnh phúc thật sự trong cuộc đời. Người tuổi này vốn sống có chí tiến thủ, mạnh mẽ, nhiệt huyết và luôn hết lòng vì gia đình. Thời trẻ, họ sợ thua thiệt, sợ mình không kịp với đời nên bôn ba không biết mệt, lao vào công việc, lao vào trách nhiệm, lao vào cuộc sống bằng tất cả trái tim và sức lực. Có người tạo dựng được cơ nghiệp, có người lại mang trong lòng nhiều tiếc nuối. Không ít lần, người tuổi Mậu Ngọ ngồi nghĩ lại và tự hỏi: “Giá mà ngày đó mình đừng nóng nảy như vậy… Giá mà mình đừng tin người quá mức… Giá mà mình bớt cố chấp một chút…”. Nhưng anh chị ơi, quá khứ đã đóng cửa rồi, dù có nghĩ thêm ngàn lần cũng không thể thay đổi được gì. Những gì đã xảy ra chỉ còn là bài học để lại dấu chân trên con đường trưởng thành. Phật dạy: “Đời là vô thường, mọi thứ đều biến đổi theo thời gian.” Con người khổ vì cứ níu giữ mãi những điều đã cũ, những ký ức không còn mang ý nghĩa cho hiện tại. Người tuổi Mậu Ngọ 1978 lại giàu cảm xúc, sâu sắc nên nhiều khi tự làm khổ mình vì cứ nghĩ, cứ thương, cứ tiếc những điều không còn níu lại được nữa. Nhưng anh chị ơi, quá khứ – dù đẹp hay buồn – cũng chỉ là bóng hình của một thời, không thể nắm giữ mãi. Nó có thể để lại vết thương, nhưng nếu ta nhìn bằng đôi mắt tỉnh thức, nó cũng chính là bài học quý giá giúp ta mạnh mẽ hơn, hiểu đời hơn và trân trọng hiện tại hơn. Đã có những người Mậu Ngọ đi qua đổ vỡ tình cảm, có người mất mát người thân, có người xây dựng mãi mà sự nghiệp không như ý, có người trải qua những ngày làm ăn lao đao, nợ nần chồng chất, có người mỉm cười bên ngoài nhưng trong lòng chất chứa trăm điều không nói. Nhưng nếu ngồi mãi trong căn phòng tối của nỗi buồn cũ, ta sẽ đánh mất ánh sáng của hôm nay. Buông quá khứ không phải là phủ nhận, càng không phải là lãng quên, mà là chấp nhận – chấp nhận rằng mọi điều xảy ra đều có nhân duyên của nó. Khi cúi đầu trước duyên nghiệp, cũng là lúc tâm mình bắt đầu trở lại bình yên.